Diêm phù 22
RONG CHƠI
Một đời khoác mảnh nâu sòng
Trường trai đạm bạc cầu mong điều gì?
“Chơn không” làm cõi rong chơi
Ôm câu “diệu hữu” ru người làm vui.
GIÓ GỌI MÂY
Ngao du sơn thủy làm vui
Nhiều ngày mệt lã ngủ vùi dưới cây
Chiêm bao nghe gió gọi mây
Tự tình thủ thỉ ở ngay trên đầu
Vào tai mỗi chữ từng câu
Lòng người lữ khách nhuốm màu vấn vương
Độc hành đêm lạnh mù sương
Đôi vai thấm đẫm tình thương đất trời.
LỪNG CHỪNG
Lạc vào tiên giới ngập ngừng
Tạm ngồi nán lại lừng chừng tâm tư
Lỡ chân nhập chốn hư hư
Còn chăng vui thú giống như cõi trần
Đời người lắm nỗi tần ngần
Một khi lỗi bước ngàn lần ăn năn.
VẤN VƯƠNG
Đầu tròn đứng ngắm tóc dài
Nâu sòng cũng đã nhạt phai ít nhiều
Mùi sơn e thẹn liêu xiêu
Lổ loang trên bố lắm điều vấn vương
Xa không nỡ phải đành thương
Hầu bao cạn sạch tình trường miên man.
TA YÊU TA
Thiên đường quyến rũ kẻ phương xa
Thân đến nhưng lòng quên ở nhà
Ăn uống tạm thời nhai để sống
Về rồi cảm thấy ta yêu ta.
ĐÔI BẠN
Thời gian và vết thương
Hai người là đôi bạn
An ủi làm rạn tan
Những hệ lụy đời thường
Thời gian và vết thương
Chung đường nhưng khác lối
Ngống trong vào những tối
Hai người ở hai phương
Thời gian và vết thương
Phối ngẫu duyên thiên định
Xin người đừng toan tính
Kẻo gãy cánh giữa đường
Thời gian và vết thương
Giống loài tuy khác nhau
Có chung một nỗi đau
Nhạt dần theo năm tháng
Thời gian và vết thương
Như tình trường trong sương.
Các bài viết khác
Gửi lại em nửa lời chưa nói hết
Nửa nói rồi xin phép được chia đôi
Phần dư ra mình gửi đến mây trời
Nhờ gió cuốn bay vào trong vũ trụ...
Mênh mông trong kiếp nhân sinh
Tìm tơ vương vấn ân tình làm vui
Vướng nhiều chua xót ngậm ngùi
Đôi ba sợi mỏng thấy đời đáng yêu...
Tờ lịch cũ cuối năm
Hết thời nằm chốc ngốc
Chứng kiến người cười khóc
Ba trăm sáu mươi lăm...
Mặc cho nhân thế vui vui đùa
Còn ta ôm mộng hai mùa buồn riêng
Một: chưa liễu ngộ nhân duyên
Hai là không được dạo miền Lạc Bang...
Trăng trên cành liễu khoe duyên
Lâu không thấy bóng thuyền quyên ghé vào
Mõi mòn... tròn khuyết trách sao
Không còn múp míp thuở nào năm xưa...