Khói nước trăm thành: Thiện Tài đồng tử tham bái thiện tri thức thứ 04 đến 06
Thiện Tài đồng tử thứ tư đến nước Thát Ly Tỵ Chà trong thành tự tại tham phỏng đức Di Già Bồ Tát (lương y). Hỏi rồi làm lễ rải hương hoa báu, phóng quan chói rọi, phân biệt luân tự – mỗi chữ thành mỗi vòng tròn sáng rỡ – cứu xét muôn loại tiếng, ngộ pháp tổng trì – Thần chú đà la ni…
Gửi lại em nửa lời chưa nói hết
Nửa nói rồi xin phép được chia đôi
Phần dư ra mình gửi đến mây trời
Nhờ gió cuốn bay vào trong vũ trụ…
Nhặt bóng suy tư – truyện số 73 và 74: Dừng cuộc chơi sinh tử
Hắn học rất giỏi, đi thi học sinh giỏi của một tỉnh có thứ hạng hẳn hoi.
Trụ trì xuống tóc cho hắn vì mến sức học, một phần vì gia cảnh.
Sau hơn hai mươi năm học hành, tu tập trường đời lẫn trường đạo, kể cả đi du học. Cứ tưởng…
Nhặt bóng suy tư – truyện số 71 và 72: Qua đời
Thấy hắn thích ở chùa. Cha mẹ cho hắn ở hẳn trong chùa. Ngày qua ngày, thấm tương chao, hắn muốn xuất gia làm thiền sư. Cha mẹ đồng ý. Hòa thượng bổn sư thế phát đặt cho tên Tầm Tâm. Sau 40 năm “tầm tâm” chưa được nên cũng buồn…
Mênh mông trong kiếp nhân sinh
Tìm tơ vương vấn ân tình làm vui
Vướng nhiều chua xót ngậm ngùi
Đôi ba sợi mỏng thấy đời đáng yêu…
Nhặt bóng suy tư – truyện số 69 và 70: Mầu nhiệm
Vị thiền sư ngước mặt nhìn lên trên cao, vừa chỉ cây kia vừa nói:
– Chùm tầm gửi kia không phải là cây cao, nhưng không ai phá nó dễ dàng. Tuy nhiên, tầm gửi mãi mãi vẫn là tầm gửi.
Thiền sư lặng lẽ dời gót. Chim rừng cất tiếng hót…
Một đời khoác mảnh nâu sòng
Trường trai đạm bạc cầu mong điều gì?
“Chơn không” làm cõi rong chơi
Ôm câu “diệu hữu” ru người làm vui…
Nhặt bóng suy tư – truyện số 67 và 68: Hắn muốn
Nghe vị thiền sư giảng có bốn hạng người. Thiền sư nói thêm, hắn là hạng người từ bóng tối đi ra ánh sáng. Hắn mừng.
Hắn xin quy y. Được chấp thuận.
Hắn trở thành đệ tử và Phật tử. Đâu chừng sáu tháng, hắn không muốn đi chùa nữa.
Nhặt bóng suy tư – truyện số 65 và 66: Áo gấm về chùa
Hắn khác người từ nhỏ. Thước tấc, cân nặng và học hành. Không biết do nhân gì quá khứ mà hắn hay “ốm vặt”. Lớn lên, “cái chuyện khác người” cũng không thay đổi. Học hành dở dang, từ lớp nhỏ lên lớp lớn. Hắn đi du học, một thời gian sau hắn quay về cũng khác người. Không có bằng cấp trong tay…
Nhặt bóng suy tư – truyện số 63 và 64: Quả báo nhãn tiền
Hắn đưa cả gia đình vào thành phố lớn. Nghề thợ hồ giúp cả gia đình hắn đủ ăn, đủ mặc. Nhờ cần cù và chịu thương chịu khó nên ngày càng khấm khá, rồi giàu có. Không biết hắn có tin Phật hay không mà bỏ ra hai cây vàng thỉnh tượng Phật Quan Âm bằng đá quý cao khoảng 50 cm về thờ…
Tờ lịch cũ cuối năm
Hết thời nằm chốc ngốc
Chứng kiến người cười khóc
Ba trăm sáu mươi lăm…
Nhặt bóng suy tư – truyện số 61 và 62: Bỏ chùa
Vị thiền sư hằng đêm tụng kinh và niệm danh hiệu đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật là chính.
Hắn nghe người khác rỉ tai, nói và ca ngợi công hạnh của Phật A Di Đà. Nghe có lý, hắn bắt đầu âm thầm chống đối.
Nhặt bóng suy tư – truyện số 59 và 60: Trốn nợ
Tết nào hắn cũng về quê.
Năm nay không thấy về.
Dưới quê tưởng hắn bịnh hay có chuyện gì quan trọng. Gọi điện. Máy báo không liên lạc được.
Nhặt bóng suy tư – truyện số 57 và 58: Long vị và ảnh vị
Hắn cho người tìm mua một loại gỗ quý hiếm, hội đủ các yếu tố hắn yêu cầu, như hương thơm, vân gỗ, phẩm chất gỗ… Sau đó tuyển thợ chạm khắc tay nghề cao để chạm trỗ…
Ta còn nợ nhau những lời chưa nói
Nợ tình nợ nghĩa nợ cả suy tư
Nợ lời động viên hỏi thăm, an ủi
Những lúc buồn vui trái gió trở trời…
Nhặt bóng suy tư – truyện số 55 và 56: Khi “đại gia” chết
Nghe tin hắn chết. Họ kháo nhau vì sao chết. Chủ yếu là hỏi nguyên nhân. Hắn nhà cao cửa rộng. Bốn cái nhà lộng lẫy. Một cái nhà hàng to đùng. Người ở xa nghe tin, tội nghiệp, chết không kịp ăn Tết…
Nhặt bóng suy tư – truyện số 53 và 54: Ăn chay ngày Tết
Mâm cơm chay trưa ngày mồng một đầm ấm hạnh phúc. Không khí xuân tràn khắp trong nhà.
Ăn xong, uống nước. Hắn có cảm giác không no. Hắn kêu chiều nay không ăn chay nhé.
Do nói nhanh người nhà nghe không rõ chữ “không”…
Nhặt bóng suy tư – truyện số 51 và 52: Nhớ gì cho bằng…
Vị sư đang nhắc đến công ơn cha mẹ, phận làm con phải nhớ…
Nhạc từ loa người bán băng đĩa dạo cất lên. “… Nhớ gì cho bằng hơn nhớ người yêu…”.
Mọi người trong đạo tràng cười hoan hỷ. Vị sư im lặng, chờ âm nhạc đi xa…
Mặc cho nhân thế vui vui đùa
Còn ta ôm mộng hai mùa buồn riêng
Một: chưa liễu ngộ nhân duyên
Hai là không được dạo miền Lạc Bang…
Nhặt bóng suy tư – truyện số 49 và 50
Chuông chùa này do một đại thí chủ phát tâm cúng dường. Nhưng lúc phát tâm không thanh tịnh mà chỉ có ý trả nợ. Dòng họ của gia đình ấy phạm tội ăn cắp đồ vật của chùa, nay làm có tiền cúng chuông để trả nợ cũ. Nên âm thanh của chuông nhiều ân oán. Tôi đã chú nguyện xong. Hóa giải rồi, chùa bình yên không sao cả…
Nhặt bóng suy tư – truyện số 47 và 48
Một năm sau hắn đem con cá “la hán” qua chùa biếu.
Tôi hỏi sao không nuôi. Hắn nói:
Đem cá cho chùa, để cá nghe kinh.
Hắn nói có lý. Tôi nhận...
Trăng trên cành liễu khoe duyên
Lâu không thấy bóng thuyền quyên ghé vào
Mõi mòn… tròn khuyết trách sao
Không còn múp míp thuở nào năm xưa…
Gối đầu lên ký ức xưa
Chập chờn giấc ngủ như vừa hôm nay
Gối đầu lên nỗi đắng cay
Mắt khô dòng lệ mới hay con người…
Miền Trung đủ lòng nhân
Chịu đựng và tha thứ
Nhưng xin đừng cố cứ
Gây đau khổ nhau hoài…
Nhặt bóng suy tư – truyện số 45 và 46
Hôm rồi, có một thiền sư gặp hắn.
Thiền sư khen: Hảo tướng! Tướng hảo!
Nhưng giả tướng phá mất chân tướng. Chân tướng là thật tướng, thật tướng là vô tướng…